- Có người yếu đuối cần được nâng đỡ,
sức lực thua kém, túng thiếu trăm bề,
mà Đức Chúa lại ghé mắt nhìn xem, để thi ân cho họ,
và cất nhắc họ lên khỏi cảnh khốn cùng. - Người làm cho họ ngẩng đầu hiên ngang,
khiến nhiều kẻ phải ngạc nhiên về họ. - Lành dữ, sống chết, giàu nghèo, tất cả đều do Đức Chúa.
- Phúc lộc của Đức Chúa còn mãi cho những người đạo hạnh,
và tình thương của Người hướng dẫn họ đến muôn đời. - Có kẻ giàu vì vun quén và keo kiệt,
và đây là phần thưởng của nó:Khi nó nói: “Tôi đã tìm được an nhàn,
của tôi làm ra, bây giờ tôi hưởng”,
thì nó đâu biết thời gian mình sống còn bao lâu;
nó sẽ bỏ lại của cải cho người khác và sẽ chết. - Hãy cứ bổn phận của con mà làm cho chu đáo,
và chăm lo công việc cho đến già. - Đừng phục người tội lỗi vì các công việc của nó,
nhưng hãy tin vào Đức Chúa,
và công việc của con, hãy chịu khó mà làm,
vì làm cho kẻ nghèo bỗng nhiên nên giàu có,
đối với Đức Chúa, là chuyện thật dễ dàng. - Phúc lành của Đức Chúa là phần thưởng cho người đạo hạnh,
trong giây lát Người làm cho phúc lành nở rộ như hoa. - Con đừng nói: “Tôi cần gì đây?
Rồi ra tôi còn phải có những của nào nữa? “ - Đừng nói: “Tôi đầy đủ cả rồi,
từ đây tôi còn gặp bất hạnh nào nữa đâu? “ - Ngày gặp vận may, người ta quên nỗi bất hạnh,
và ngày gặp bất hạnh, người ta chẳng nhớ đến vận may. - Trong ngày mệnh chung,
trả cho con người theo lối họ đã sống,
đối với Đức Chúa, là chuyện thật dễ dàng. - Khổ cực một giờ làm quên lạc thú,
đến cuối đời, công việc của con người mới lộ ra. - Đừng khen ai có phúc trước khi họ lìa đời,
vì nhìn vào con cái, người ta sẽ biết họ.
Next post: Coi chừng người gian ác
Previous post: Cân nhắc và đắn đo
Chúa ơi ! Con tính thác vào Chúa !