- Ai tuân giữ Lề Luật sẽ điều khiển được tâm tư,
khôn ngoan là hết lòng kính sợ Đức Chúa. - Người không lanh lợi chẳng học hành gì được,
nhưng có thứ lanh lợi gây nhiều đắng cay. - Kiến thức của bậc khôn ngoan tràn trề như nước lũ
và lời khuyên của họ như nguồn suối tuôn trào. - Lòng dạ kẻ ngu đần như chiếc bình rạn nứt
chẳng giữ được một kiến thức nào. - Nghe một lời lẽ khôn ngoan,
người am hiểu tán thưởng và góp thêm ý kiến,
còn kẻ sa đoạ thì bực mình và bỏ lại sau lưng. - Lời lẽ kẻ ngu tựa hành lý nặng nề, còn miệng người thông minh nói ra lời duyên dáng.
- Trong đại hội, người sáng suốt được yêu cầu phát biểu,
lời họ nói được người ta để tâm suy nghĩ. - Khôn ngoan đối với đứa ngu tựa ngôi nhà đổ nát,
kiến thức của kẻ dốt là một mớ ý tưởng lộn xộn. - Với người ngốc, giáo dục ví như xiềng cùm chân,
như còng khoá tay phải. - Người ngu cười hô hố,
còn người sáng trí hoạ mới mỉm cười. - Với người khôn, giáo dục ví như vàng trang sức,
như xuyến trên tay phải. - Tới nhà ai, kẻ ngu xồng xộc bước vào,
còn người từng trải thì ngập ngừng e ngại. - Kẻ khờ đứng nhìn qua cửa,
còn người có giáo dục đứng lại bên ngoài. - Đứng nghe ngoài cửa là kẻ thiếu giáo dục,
còn người khôn coi đó là điều nhục nhã ê chề. - Đứa bẻm mép nói năng bừa bãi,
còn người khôn ăn nói chừng mực. - Kẻ ngu đần nói trước nghĩ sau,
người khôn ngoan nghĩ rồi mới nói. - Kẻ vô đạo nguyền rủa Xa-tan,
thực ra là nguyền rủa chính mình. - Đứa hay mách lẻo bôi nhọ chính bản thân,
và bị hàng xóm láng giềng ghét bỏ.
{ 0 comments… add one }
Next post: Sáng Thế Ký – Chương 01
Previous post: Các thứ tội