- Khi gặp những chuyện bất công,
con đừng oán hờn người thân cận,
cũng đừng làm bất cứ điều gì trong cơn giận dữ. - Đức Chúa và người phàm đều chê ghét tính kiêu căng,
đều coi gian tà là khả ố. - Quyền bá chủ chuyển từ dân này sang dân nọ,
do bất công, bạo lực và tiền tài. - Làm sao tro bụi lại dám kiêu căng,
vì ngay khi còn sống, nó đã bị xổ ruột? - Cơn bệnh kéo dài, giễu cợt cả thầy thuốc,
kẻ nay xưng hùng xưng bá, mai đã theo tử thần. - Khi chết, gia tài người ta thừa hưởng
là côn trùng, sâu bọ và rắn rết. - Con người bắt đầu kiêu căng khi lìa xa Đức Chúa,
khi lòng nó lìa xa Đấng Tạo Thành. - Vì đầu mối của kiêu căng là tội lỗi,
và kẻ quen thói kiêu căng thì rắc gieo ghê tởm;
vì thế Đức Chúa đã gửi đến những gian truân,
và tiêu diệt chúng hoàn toàn. - Đức Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
và đặt kẻ hiền lành ngồi lên thay. - Đức Chúa đã bứng rễ các dân ngoại,
và đem trồng vào đó kẻ khiêm nhường. - Lãnh thổ của chư dân, Đức Chúa đã đảo lộn,
và phá huỷ đến tận nền trái đất. - Người đã loại chúng ra khỏi cõi đời và huỷ diệt chúng,
đã xoá sạch chúng khỏi ký ức người đời. - Con người được dựng nên không phải để kiêu ngạo,
con cái của đàn bà được sinh ra không phải để giận dữ.
{ 0 comments… add one }
Next post: Những người đáng trọng
Previous post: Việc cai trị